Hơn hai mươi năm sống đời nghèo khó, chị Nguyễn Thị Lớn (37 tuổi, ngụ số
431, Hà Hoàng Hổ, P. Mỹ Xuyên, An Giang) đã phải lăn lộn kiếm miếng cơm
bằng nghề vá xe. Giữa lúc cùng cực nhất, chị may mắn trúng xổ số tiền
tỷ. Vừa thoát nghèo, người phụ nữ này đã quyết định cạo đầu và nguyện
gắn mình với nghề… vá xe, như một cách để trả ơn đời
“Lộc trời” đến bên… lề đường
Chị Lớn sinh ra trong một gia đình nghèo, đông anh em. Là con gái đầu
trong gia đình, chị phải ở nhà phụ giúp ba mẹ, nhường cho các em ăn
học. Thế nên, một chữ bẻ đôi chị cũng không biết. Bây giờ hễ ai nhắc đến
chữ viết, hay tên của một nơi nào đó, chị chỉ buồn rầu trả lời: “Tôi
không biết chữ”. Khi tới tuổi cập kê, chị vẫn vất vả làm lụng cực nhọc,
suốt ngày ngồi ngoài góc công viên vá xe cho người ta. Có người thương
tình mai mối, chị kết duyên cùng anh thợ hồ, cùng nhau sẻ chia nỗi vất
vả thường nhật. Thời gian trôi qua, chị sinh con và tiếp tục làm nghề vá
xe. Khi sinh đứa con trai thứ hai, không tiền mua sữa cho con bú, chị
đành bấm bụng gửi người chị chồng nhờ nuôi nấng, chăm sóc, cho ăn học.
Chồng chị đi làm phụ hồ cho người ta. Ngày nào có công trình, chủ kêu
làm việc thì anh mới xách dụng cụ rời nhà. Công việc phập phù như vậy,
nên dù chị Lớn đã lăn lộn bên vỉa hè vá xe kiếm thêm, thu nhập hai vợ
chồng vẫn chẳng được bao nhiêu.
Ngày nắng cũng như ngày mưa, thậm chí lúc ốm đau, chị Lớn cũng không dám
nghỉ ngơi. Tiền ăn uống hàng ngày, tiền nợ, tiền thuê nhà, tiền điện,
tiền nước, tiền con cái học hành, tiền thuốc men cho cha mẹ đều dựa vào
thu nhập ít ỏi của chị.
Căn nhà mới xây khang trang của chị Lớn.
Gia đình chị mắc nợ hơn 10 triệu đồng. Mỗi tháng chị phải dành dụm
tiền để trả góp. Gần ba chục năm, chị không có căn nhà riêng để ở. Cả
gia đình chị chỉ dám mướn căn nhà trọ cũ kĩ, tồi tàn để tiết kiệm chi
phí. Hàng ngày, chị phải mua từng ký gạo để ăn. Quần áo chị mặc toàn của
người khác thương tình đem cho. Bên gia đình chồng cũng không mấy dư
dả, bởi thế khi vợ chồng chị ra ở riêng cũng chỉ với hai bàn tay trắng.
Mẹ chồng không thương, cứ vài ba ngày lại qua kiếm chuyện mắng chửi. Em
chồng khinh khi chị nghèo hèn ít học, bĩu môi mỗi khi nhìn thấy chị. Lúc
chị bần hàn, nhà chồng không ai tới thăm hỏi, động viên.
Gia đình đã nghèo, không tiền bạc, người phụ nữ này còn mắc phải căn
bệnh sạm túi mật. Khi ngã bệnh, chị phải vào bệnh viện mổ cắt bỏ túi
mật. Nằm chèo queo trong bệnh viện, bên nhà chồng không ai tới thăm,
không một tiếng hỏi han, chị buồn lắm, nhưng biết làm sao. Bà con chòm
xóm thấy chị khó khăn không tiền chữa trị, bèn tổ chức quyên góp để cho
chị tiền thuốc. Nhờ bà con thương tình, bệnh tật của chị dần dà cũng
thuyên giảm.
Cha chị mắc bạo bệnh không tiền thuốc thang. Mẹ chị phải đi dò hỏi nợ
khắp nơi để có tiền chữa trị cho cha. Nợ tới hạn, không tiền chi trả.
Chị xót xa khi đứng nhìn cha mẹ già bị người ta nặng nhẹ đủ điều. Chị
chẳng biết làm gì hơn ngoài việc van vái Phật trời phù hộ cho mình trúng
số. Chị nguyện với lòng rằng nếu trời cho trúng số, chị sẽ cạo đầu và
ăn chay 3 tháng, đồng thời theo nghề vá xe đến hết đời để trả ơn. Mỗi
khi đi làm về, chị dành ra 10 ngàn đồng để mua vé số. Có lẽ, “ông trời”
cũng thương gia cảnh chị bần hàn, nên đã lắng nghe lời khấn nguyện.
Hôm đó, chi cũng chỉ đi vá xe như mọi ngày. Đang ngồi ăn cơm trưa,
bỗng chị thấy một bé gái ăn mặc rách rưới tiến về phía chị. Cô bé cầm
những tờ vé số cuối cùng trên tay nài nỉ. Thấy cô bé dễ thương, đang
tuổi học hành mà phải đi bán vé số dạo, chị cũng mua ủng hộ cô bé một
tờ. Chiều đó, đài Vĩnh Long vừa báo kết quả xổ số xong. Chị nhờ một
người quen gầ đó dò số dùm chị. Người ấy mừng quýnh báo cho chị tin vui.
Chị đã trúng giải đặc biệt trị giá 1,5 tỷ đồng. Lúc ấy, chị lặng người
cám ơn rồi chạy một mạch về báo tin cho chồng biết. Để cho chắc ăn, chị
bảo chồng dò lại lần nữa. Qủa thật các con số, ngày cũng như các ký hiệu
đều trùng khớp. Ngay sáng hôm say, vợ chồng chị nhanh chóng tới công ty
xổ số kiến thiết nhận tiền ngay.
Vẫn đi vá xe dù đã có tiền tỷ
Sau cái ngày vợ chồng chị lĩnh thưởng, trong mắt mọi người, chị đột
nhiên trở nên… dị thường. Đầu chị cạo trọc lóc. Mọi người ra vào bàn
tán, người phụ nữ này sau khi trúng xổ số có vấn đề hay sao mà tự dung
cạo đầu, ăn chay. Rồi có người lại bảo: “Chắc cô ấy trúng số nên định đi
tu”. Mẹ chồng thì mỉa mai: “Cái cô này trúng số rồi định làm đàn chị
à?”. Các con của chị đều sửng sốt khi thấy chị cạo trọc đầu. Bọn chúng
khóc điếng lên vì sợ mẹ bỏ vào chùa tu. Còn anh chồng cũng ngạc nhiên
lắm. Nghe mọi người bàn tán xôn xao về chuyện trọc đầu của mình, chị chỉ
im lặng và cười. Chị thầm nghĩ, nhờ ơn trên phù hộ cho gia đình chị
trúng số nên chị cạo đầu, ăn chay ba tháng chỉ là để trả ơn cho đời
thôi.
Chị Lớn chia sẻ với phóng viên về gia cảnh.
Nhận được số tiền lớn quá sức tưởng tượng, chị phải trăn trở nhiều
đêm liền. Chị chẳng biết phải sử dụng đồng tiền thế nào cho hợp lý. Cả
đời chị chưa cầm được số tiền nào lớn như vậy. Cuối cùng, chị quyết định
gửi 300 triệu đồng vào ngân hàng để dành tiền cho hai con ăn học. Chị
mua cho hai con một số quần áo mới để chúng không còn tủi thân phải mặc
những trang phục rách rưới.
Thấy sức cha già ngày càng suy kiệt, chị dùng tiền mời bác sĩ giỏi
chữa trị cho cha, nhờ bác sĩ tư vấn mua thuốc tốt cho cha mau khỏi bệnh.
Chị đưa tiền cho mẹ ruột một ít để trả nợ và một ít để dành dưỡng già.
Chị mang tiền đi trả cả gốc lẫn lãi mà thời gian qua chị thiếu của bà
con lối xóm. Chị tìm mua một mảnh đất gần nhà cha mẹ ruột trị giá 140
triệu đồng. Sau đó, vợ chồng chị thuê thợ xây dựng căn nhà 1 trệt 1 lầu
với chi phí bỏ ra hơn 260 triệu đồng. Để căn nhà mơ xây tiện nghi hơn,
vợ chồng chị sắm thêm một số vật dụng trong nhà. Chị đưa cho mẹ chồng 10
triệu để dành dưỡng già. Sợ cha chồng thác không yên, mưa gió lạnh lẽo
nơi ruộng sâu, chị cất cho cha chồng căn nhà mồ che nắng che mưa. Hai
bên nội ngoại của các con, chị đều cho mỗi người 5 triệu đồng.
Không để các con phải khổ Thương con, sợ các con lớn lên cũng khổ, không biết chữ như mình hồi xưa, chị Lớn quyết định cho các con ăn học đến nơi đến chốn, hi vọng các con sau này nên người, có nghề nghiệp ổn định. Thấy mẹ vất vả, suốt ngày vá xe bên hè phố, con gái chị đòi đi bán vé số kiếm tiền phụ mẹ lo cho gia đình nhưng chị nhất quyết không cho. Chị bảo, thà là chị khổ chứ không để cho các con phải khổ. |
Chị tâm sự với chúng tôi: “Nhờ tiền trúng số mà giờ đây tôi đã có được căn nhà mới của chính mình, không còn chịu cảnh ở trọ, nhà thuê; có một khoản tiền kha khá để trả nợ cho người ta. Nấm mồ của cha chồng cũng không còn phải dầm mưa dãi nắng. Ngày ngày, tháng tháng, tôi sẽ không còn phải trăn trở, lo tiền góp cho người ta nữa. Các con đã có những bộ đò mới để đón Tết. Anh chị em bên chồng đã không còn miệt khinh, mẹ chồng cũng có cách nhìn khác về tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc lắm”.
Khi được chúng tôi hỏi, sau khi trúng số, chị có dự định đổi nghề không (?)chị chia sẻ: “Nghề vá xe đã ăn sâu vào máu tôi. Cả hai đời nhà chúng tôi sinh sống bằng cái nghề này nên tôi nhất quyết theo đuổi nó. Tuy là nghề này rất cực nhưng tôi chẳng cần phải tính toán nhiều. Thôi thì cứ giúp đỡ cha mẹ, anh chị em, trả nợ nần xong xuôi hết. Số còn lại, tôi gửi ngân hàng để dành cho hai con ăn học, cho chúng nó nên người để sau này không còn khổ cực như đời chúng tôi”.
Theo Lê Hằng (Đời sống & Hôn nhân)